NGUYỄN HUY HOÀNG
CHUYỆN CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ CÙNG LÀNG
Trở về, làng đã khác xưa
Xóm thôn hiu hắt, đồng xơ xác đồng
Quang mây tuột cả gánh gồng
Nhà nông đánh mất nghề nông bao đời
Lặng nghe chị kể khúc nhôi
Một lời lại nghẹn một lời thương thân
Chồng đau dặt dẹo quanh năm
Mảnh bom mổ sót vẫn nằm trong vai
Con ôsin tận xứ Đài
Tiền không, tin nhắn một lời cũng không
Quê người biền biệt núi sông
Đêm nằm khắc khoải chỉ mong con về
Về đây, tơi lá nón mê
Đội than, vác đá, phu xe cũng đành
Ruộng nương dự án đã giành
Trời thương, may túp lều tranh vẫn chừa
Làng quê bỏ hết cày bừa
Tha phương kiếm bát cơm thừa người ta
Vào thôn chỉ gặp cụ già
Chỉ khi Tết đến, người xa về làng
Giá như có độ trăm ngàn
Dựng lều, mở lấy quán hàng....Giá như...
Chị lau nước mắt, thẫn thờ
Má gầy phờ phạc, da khô, võ vàng
Xa xa, phía cuối đường quan
Phú ông xe nối hàng đoàn chơi gôn.
(Hội ngộ văn chương)
Bùi Quang Thanh
GỬI NGUYỄN HUY HOÀNG
Trở về từ chốn xa xôi
Mái đầu đã bạc như vôi, đã đành
Ngập ngừng tìm bóng tre xanh
Làng xưa, người cũ, mỏng manh cánh đò...
Quê người đường rộng phố to
Đường lên cuộc sống ấm no ầm ào
Làng tôi! Đò vẫn cắm sào
Mẹ già đầu thấp váy cao ruộng bùn
Một đời...
gan ruột rưng rưng
Mồ hôi lưng mẹ ngập ngừng mắt con.
Sông đã cạn, núi đã mòn
Mẹ ơi! Sao mẹ vẫn còn khổ đau?
Đâu Nhà? Đâu Ruộng? Đâu Trâu?
Đâu con? Đâu cháu? Và đâu xóm giềng?
Tha phương trăm chốn ngàn miền
Bán thân bát gạo đồng tiền xót xa...
Xưa là làng, ruộng quê ta
Ai xoay ai chuyển hóa ra đất người
Đây "dự án" nọ "di, dời"
Úm bà la! Tiếng nấc,cười đêm đêm
Ngày nào đồng đội, anh em
Bây giờ: chủ - tớ, dưới - trên, rõ ràng
Dân không gian - quan tất tham
Từ tham nhũng đến Việt gian - quá gần
...
Xa quê, một năm mấy lần
Thăm quê, thăm mẹ héo dần ruột gan.
BQT.