Nhà văn - Nhà Báo - Bùi Quang Thanh

Chat cung be ban qua blogs

22:40, 25/06/2011AdminTrong mắt bạn đọc
(0 Đánh giá)
1, Đan Linh
Cứ ngỡ đã tìm được anh
Hóa ra mình tự đỗ dành mình thôi
Anh là của bốn phương trời
Của đam mê của một thời đã xa
Đành xin chút nhớ làm quà
Vài dòng thơ cũ gọi là có nhau
Bởi nào duyên nợ chi đâu ?
 
2 (BQT)
Sao không duyên nợ chi đâu?
Người ơi, chẳng dễ "qua cầu gió bay'
Xuân Song một thuở, những ngày
Thương hai bím tóc gió lay, cát dồi
Tôi còn ai nữa trong tôi
Đôi khi tự nhắc mình thôi, ngậm ngùi.
Dẫu đi cuối đất cùng trời
Nụ cười, đuôi mắt, những lời... ngày xưa
Ước gì lại một đêm mưa
Xuyên qua giá buốt ta đưa mình về…
3 ĐL
Làm sao tìm lại ngày xưa
Thuở hai bím tóc còn chưa .. biết gì!
Nếu về lại thuở ấy thì
Anh và em, vẫn như khi ... bây giờ.
Theo anh để học làm thơ
Học làm người, dẫu bao giờ cho khôn !
Vẫn là cô bé ngu ngơ
Coi anh như một nhà thơ ... lắm điều.
Chớ mà sức mấy em yêu ?
 
4 BQT
"Anh là của bốn phương trời
Của đam mê, của một thời...đã xa"
Anh chưa là người Hôm Qua
Bởi Hôm Nay anh vẫn là...của em.
Dẫu rằng bến lạ bờ quen
Vẫn còn vụng dại, người khen "lắm điều"
”Chớ mà sức mấy em yêu”(?)
Thách em một sớm một chiều thử quên!
 
VỚI NGUYỄN QUANG VINH
 
Bọ ni, Bọ nớ lạ chi
Những trưa Đồng Lộc dẫn đi viếng mồ
Cho Bọ nớ viết 10 cô
"Vầng trăng trinh nữ" đến giờ còn đau.
Bọ ni, Bọ nớ gin nhau
Con "đèo không đứng" nên sầu...lộn Ngang
Bọ ni tắm nước La Giang
Bọ nớ quậy phá tan hoang Ba Đồn
Hai bọ cũng thích vần... ồn
Nhưng mà Bọ nớ vẫn khôn hơn mình
Cho nên kiếm được chữ "Vinh"
Bọ ni dại, một chữ "tình" - xé trăm.
 
  LỜI TRI ÂM
   Tặng Vương Trọng
 
Nhìn gương tóc trắng đã dày
Nếp da, vầng trán đã thay đổi nhiều
Xuân thì còn được bao nhiêu
Mà trong huyết quản tình yêu vẫn nồng
Tình Thơ là chút lửa lòng
Thả vào bát ngát mênh mông cõi Đời
Ước gì sau cuộc rong chơi
Gạn bao hờ hững một lời tri âm
;  Xuân 2009
 
P H Ư Ơ N G H À

LỜI MINH OAN CHO GIÓNG
  Thân tặng Bùi Quang Thanh
 
Giặc tan Gióng vút lên trời
Bao nhiêu ơn nghĩa trên đời Gióng quên
Nghìn năm sử sách lưu truyền
Bao đời tượng đúc còn nguyên giữa trời
Có lần Gióng báo mộng tôi
Rằng tôi cũng một kiếp người như ông
Cội nguồn một mạch nước trong
Ai người chẳng muốn lập công với đời
Lệnh quan ngày ấy gọi mời
Tôi đi đánh giặc là lời nước non
Ra đi mẹ tôi dặn con
Giặc tan con đã làm tròn phận trai
Con đừng vương vấn đơn sai
Về nhà lành một hoạ hai đang chờ
Quan quyền như sói chực hờ
Bao nhiêu chước quỷ mưu mô sắp bày
Tranh công đoạt lợi xưa nay
Người hiền lắm kẻ trắng tay mất đầu
Lạy núi cao lạy sông sâu
Thời gian bắc một nhịp cầu nhân gian
Đời sau xin miễn luận bàn
Giặc phương bắc với quan tham một loài
Lên trời mắc nợ người đời
Con ngoan đâu dám trái lời mẹ yêu
 
 
BÙI QUANG THANH 
Gửi Phương Hà
 
Gióng là Thánh của ngàn xưa
Gióng đi đánh giặc mà chưa trở về
Một mình ngựa sắt roi tre
Mẹ già tựa cửa mắt hoe lệ mờ...
Đời ơi! Chớ có nghi ngờ
Tâm hồn Thánh Gióng bấy giờ vẫn trong
Còn đang mẹ bế cha bồng
Quan trường đâu vẩn đục giòng sữa thơm
Hình như ngọn núi Sóc Sơn
Tượng đài Thánh Gióng khói hương mịt mờ.
 
 
 
NGUYỄN HUY HOÀNG

CHUYỆN CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ CÙNG LÀNG
Trở về, làng đã khác xưa
Xóm thôn hiu hắt, đồng xơ xác đồng
Quang mây tuột cả gánh gồng
Nhà nông đánh mất nghề nông bao đời

Lặng nghe chị kể khúc nhôi
Một lời lại nghẹn một lời thương thân
Chồng đau dặt dẹo quanh năm
Mảnh bom mổ sót vẫn nằm trong vai

Con ôsin tận xứ Đài
Tiền không, tin nhắn một lời cũng không
Quê người biền biệt núi sông
Đêm nằm khắc khoải chỉ mong con về

Về đây, tơi lá nón mê
Đội than, vác đá, phu xe cũng đành
Ruộng nương dự án đã giành
Trời thương, may túp lều tranh vẫn chừa

Làng quê bỏ hết cày bừa
Tha phương kiếm bát cơm thừa người ta
Vào thôn chỉ gặp cụ già
Chỉ khi Tết đến, người xa về làng

Giá như có độ trăm ngàn
Dựng lều, mở lấy quán hàng....Giá như...
Chị lau nước mắt, thẫn thờ
Má gầy phờ phạc, da khô, võ vàng

Xa xa, phía cuối đường quan
Phú ông xe nối hàng đoàn chơi gôn.
(Hội ngộ văn chương)

Bùi Quang Thanh
GỬI NGUYỄN HUY HOÀNG

Trở về từ chốn xa xôi
Mái đầu đã bạc như vôi, đã đành
Ngập ngừng tìm bóng tre xanh
Làng xưa, người cũ, mỏng manh cánh đò...
Quê người đường rộng phố to
Đường lên cuộc sống ấm no ầm ào
Làng tôi! Đò vẫn cắm sào
Mẹ già đầu thấp váy cao ruộng bùn
Một đời...
gan ruột rưng rưng
Mồ hôi lưng mẹ ngập ngừng mắt con.
Sông đã cạn, núi đã mòn
Mẹ ơi! Sao mẹ vẫn còn khổ đau?
Đâu Nhà? Đâu Ruộng? Đâu Trâu?
Đâu con? Đâu cháu? Và đâu xóm giềng?
Tha phương trăm chốn ngàn miền
Bán thân bát gạo đồng tiền xót xa...
Xưa là làng, ruộng quê ta
Ai xoay ai chuyển hóa ra đất người
Đây "dự án" nọ "di, dời"
Úm bà la! Tiếng nấc,cười đêm đêm
Ngày nào đồng đội, anh em
Bây giờ: chủ - tớ, dưới - trên, rõ ràng
Dân không gian - quan tất tham
Từ tham nhũng đến Việt gian - quá gần
...
Xa quê, một năm mấy lần
Thăm quê, thăm mẹ héo dần ruột gan.

BQT.
Gửi Hồ Thị Chuẩn
BQT | 19/04/2009, 17:32
Mấy lần qua đất Đồng Nai
Găm ghe tìm bạn chẳng ai đưa đường
Nửa đời tóc bạc mà thương
Cái ngày sơ tán mái trường - lùm tre
Củ khoai chạc, đọi nác chè
Mưa bom bão đạn bạn bè bên nhau

Bây giờ bạn mãi nơi đâu
Có về Kim Tỉnh rủ nhau cùng về
Chẳng còn mái lá chợ quê
Bãi tràm, cồn cát đêm hè dát trăng...
Bạn bè trang lứa mấy thằng
Sau bao rong ruổi, kịp bằng ...người ta
Râu dài, tóc trắng sương pha
Làm ông đã vững, làm bà đã oai
Vẫn mong sẽ có một ngày