Nhà văn - Nhà Báo - Bùi Quang Thanh

ĐẤT TRỜI BỖNG HÓA SẮC XUÂN

11:38, 03/03/2021bqtTrong mắt bạn đọc
(0 Đánh giá)
Thơ & Lời bình

 

ĐẤT TRỜI BỖNG HÓA SẮC XUÂN

 

Mùa đông lạnh lẽo tràn về

Ếch Choai tìm nơi trú ẩn

Gấu Con ngủ vùi lông ấm

Vịt, Gà, Ngan, Ngỗng co ro

 

Mầm sen lặn tít đáy hồ,

Phượng hồng lẫn vào mây xám

Bao nhiêu lộc non hoa thắm

Cuộn tròn trong lá trong cây…

 

Ai cũng sợ rét thế này

Đất trời còn chi vẻ đẹp?

 

Cúc Vàng rỉ tai Thược Dược

Lay Ơn ngoéo dò Phong Lan

Đồng Tiền áo kép áo đơn

Ti Gôn dàn cao chúm chím

Dưới hồ những bông Súng Tím

« Hai ba! » cùng nở một lần

 

Mùa đông bỗng thành mùa xuân

 BQT

 

Bạn biết không, Nhà thơ Bùi Quang Thanh kể chuyện về các loài hoa và loài vật xung quanh chúng ta ở thời điểm giao mùa, từ cuối đông sang đầu xuân đấy. Mà cũng chỉ là những nhân vật bé nhỏ, rất dễ thương, gần gũi quen biết hàng ngày đấy thôi ! Hoa cũng thế, chẳng có gì xa lạ với chúng mình cả cả đâu...

Nhưng mà, mùa đông thì ai cũng sợ, có phải không nào ? Có khi rét lạnh đến tái tê ấy chứ ! Con người khôn ngoan hơn, có nhiều áo ấm còn vậy, huống chi là loài vật, cỏ cây ? Thế nên, khi  mùa đông lạnh lẽo tràn về, thì :

Ếch Choai tìm nơi trú ẩn

Gấu Con ngủ vùi lông ấm

Vịt, Gà, Ngan, Ngỗng co ro

Loài vật thì sợ hãi cái rét lạnh lẽo đến thế, nên chúng phải tự tìm cách chống rét, tự bảo vệ lấy thân thể yếu ớt của mình. Thế còn các loài hoa cỏ thì sao? Đây nhé:

Mầm sen lặn tít đáy hồ

HPhượng hồng lẫn vào mây xám

Bao nhiêu lộc non hoa thắm

Cuộn tròn trong lá trong cây…

Bởi vậy, nhà thơ mới tự hỏi, rằng: Ai cũng sợ rét thế này / Đất trời còn chi vẻ đẹp? Tuy nhiên, không hẳn chỉ là sự im lặng, sự co ro, sự lẩn trốn vào chính mình và trông cậy vào sự chở che của “người khác”. Các loài hoa vẫn thức, vẫn thì thầm “âm mưu” với nhau; chúng đang tự tìm lấy niềm vui, thao thức chờ mùa xuân ấm áp đang tiến đến dần. Bạn hãy xem kìa:

Cúc Vàng rỉ tai Thược Dược,

Lay Ơn nghoéo dò Phong lan

Đồng Tiền áo kép áo đơn

Ti Gôn dàn cao chúm chím…

Biết ngay đấy mà! Các loài hoa kia vẫn không muốn ngủ đông, trốn tránh cái rét thấu xương như các loài vật. Chúng vẫn thức, vẫn “rỉ tai” nhau, vẫn “ngoéo” tay nhau khúc khích, vẫn “chúm chím” cười duyên với nhau, với trời đất đang cựa mình như thể sắp sửa dãn nở ra từng phút từng giờ…Nhà thơ đã thật tài tình khi làm cho các loài vật cỏ cây hoa lá như có hồn, sống động tinh nghịch rất đáng yêu…Ơ kìa! Hãy nhìn xem đây này:

Dưới hồ những Bông Súng tím

“Hai ba” cùng nở một lần

Mùa đông bỗng thành mùa xuân…

 Nhà thơ Vũ Bình Lục