Kìa em! Dòng sông Son rực rỡ sắc màu
Màu của cờ hoa, thuyền bè, lễ hội;
Anh như con cá mãi bơi - mắt em là lưới
Hãy vớt anh lên trên tất cả hội hè
Hãy vớt anh lên trên đỉnh núi có hang Mây
Để anh nhìn xuống dòng Son yêu dấu
Dòng sông hiền hoà, đau thương, nhuốm máu
Một thời, một đời, chịu đựng, cô đơn.
Bom địch gào tìm con phà Xuân Sơn
Pháo sáng chập chờn đèo Pu La Nhích
Ngầm Ta Lê áo trắng em làm đích
Cua chữ A vô lăng trẹo tay vần...
Vết thương chưa khô đã trốn hang Bảy tầng
Bởi tiếng Tám Cô kêu gào thúc giục
Phong Nha ơi! Hang động nào chứa được
Một thời, một đời chịu đựng đau thương?
Sao em không mặc quân phục mùa đông
Tha thướt quá bộ áo dài lễ hội
Có lạnh không em? Sông chiều gió núi
Mà má hường như lửa đỏ, cờ bay
Mềm lại rồi ư những bàn tay
Bẩy xà beng sạt từng thớ núi
Băm mấy năm rồi làm sao quên nổi...
Anh vẫn ngây ngô như con cá sông này
Cái đêm trời vần vũ mưa, mây
Đường đã thông em trèo lên cửa lái
Nụ hôn vội vàng, giọt mưa hôi hổi
Em thầm thì: "Mau trở lại Phong Nha!"
Kìa em! Kìa em! Kìa em... pháo hoa
Vút từ bờ sông vút lên đỉnh núi
Trời Phong Nha - Kẻ Bàng cao vời vợi
Em lẫn vào đâu? Trời thiêng, núi thiêng này.
Em lẫn vào đâu sau xanh mướt rừng cây
Sau động thẳm hang sâu huyền ảo
Sau những cờ, xe, mặt người, sắc áo
Ôi lung linh! Em cao vút tượng đài...
; Đêm lễ hội đón Di sản thiên nhiên PN-KB
4/2004