; (Tặng Đại tá Trần Xuân Kiểu
và nhà thơ Hữu Thỉnh)
Nhà thơ về thăm thủ trưởng cũ của mình
Vị đại tá xe tăng dáng thợ cày mộc mạc
Bình minh đồng quê xanh ngát
Mặt rạng ngời, ánh mắt rưng rưng.
Đại tá chỉ cái giường nhà thơ lội bùn
vác về cách hai mươi năm
Quà của anh em từ gỗ rừng Tam Đảo
Tình một thủa lặn vào vết đẽo
Lắng vào đời, vào máu, vào thơ.
Những người lính xe tăng
; đi qua chiến tranh để sống đến giờ
Hóa ra những người mau nước mắt
Là cốt lõi của rắn căng khối thép
Lại dễ mềm lòng vì một kỷ niệm bâng quơ
Vầng trán hằn vệt xích thời gian
Vị đại tá ôm vai nhà thơ - đồng đội
Như ngày xưa đã quen hòa một khối
Dẫu năm người "mang năm cái tên"[1]