; Nguyễn Quyến
Hoài niệm một mùa tình
(Cảm nhận “Một thời sao lãng quên)
Năm 1994, tôi có dịp xuống thăm Hà Tĩnh, mảnh đất đầy nắng lửa và gió Lào. Trong một cuộc vui anh bạn ngồi bên cạnh cất giọng âm ấm đầy gió cát đọc thơ:
“…Làng xa rặng trúc xỏa tóc chờ
Đò em dang đợi xuôi bến Đục
Về với cõi trần chắc còn mơ.”
Tôi chạm cốc cảm ơn anh đã dành cho đất Chùa Hương – Hà Tây của tôi những tình cảm lắng đọng như vậy. Một tân hồn thơ đa cảm với những hoài điệu mơ hồ lấp đầy trong những bài thơ anh đọc. Tôi hỏi anh về người con gái trong bài thơ. Anh cười tặng tôi một tập sách. Hai mươi bẩy bài thơ, hai mươi bẩy hoài điệu luân chuyển nhau tìm về một quá khứ, một mùa quá khứ đắm say, khao khát và cũng thật giản dị. Mỗi người có một quá khứ riêng hằn vào từng ngày, từng tháng, từng năm. Với Bùi Quang Thanh quá khứ được dâng ứ trong một mùa “Góp nhặt”, “Nóng lòng”, “Chịu đựng” để:
“…Rồi ít ngày tự cháy giữa mùa xuân…”
(Lão Gạo)
“Tôi khật khưỡng với túi thơ bầu rượu
Nhắm tim mình thời trai trẻ đem cho”
(Thơ viết bên quán cháo lòng)
Nhà thơ không nuối tiếc những lỗi lầm của quá khứ, quá khứ bao giờ cũng trong trẻo và hồn nhiên. Anh tự đến hay chính anh và quá khứ đã tìm đến nhau để được gột rửa trong nhau”
“Chiến tranh tàn như khói súng
Chỉ còn trong ký ức thôi”…
“Nửa đêm gặp người trong mộng
Se lòng biết má đào phai”…
(Gặp lại cô gái mở đường)
Trong những bài “Chiều cửa Nhượng”, “Bên Ngầm Trương”, “Qủa chín sai mùa”… cho dù những hình ảnh ấm áp của ngày hôm nay hay cả những ước vọng “Trái đất này đâu của hôm nay”, phủ trùm lên bài thơ, nhưng hơi thở nuối tiếc một điều gì đó vẫn toát ra trong từng nhịp thơ.
Quê hương ở trong anh đằm nặng, đôn hậu nhưng cũng tươi non.
“Bão táp bao phen xơ xác lá
Trăm gốc tre chống oẵn hai đầu
Để thu vàng rộm bao gò má
Qủa tròn lúc lỉu đụng vào nhau”
(“Quả chín sai mùa”)
Cơn bão của quê hương đi vào anh như “dòng sông chắt chiu từ cát mặn”. Để rồi hồn thơ “Gom về từng hạt phù sa” (Chiều cửa Nhượng)
Cuối tập thơ, tôi gặp những câu thơ tình thật không dễ có mấy người viết nổi:
“Qúa nửa cuộc đời chúng mình mới có nhau
Đời dẫu muộn nhưng tình yêu không muộn…”
(Tình muộn )
“Trăng chẳng mọc trong lòng người hưu quạnh
Đêm vật vờ lạc lõng một cánh chim…”
(Hoàng hôn cô đơn)
Thơ tình viết thật, tưởng dễ nhưng thật không dễ tí nào. Tình yêu chỉ cất lên từ trái tim và những dòng thơ phủ tình phải được viết bằng những dòng máu đắm say và cuồng nhiệt. Với riêng tôi, tôi cũng rõ máu bởi”
“Những hạt sương đầm đìa trên gương mặt
Vỡ xuống lòng em giọt muộn màng…”
; (Trăng muộn)
Với nhịp thơ đều đặn, câu chữ gãy gọn, hình ảnh sống động, Bùi Quang Thanh đã dựng lên không chỉ cho riêng anh, cho riêng quê hương anh một cuộc sống ứa đầy tình cảm. Anh thu gom, góp nhặt từng hoài ức về quá khứ để cấy gặt và gieo vãi một mùa quá khứ, một mùa tình. Anh đã nhân được tỏng chính anh, trong chính “Một thời sao lãng quên” những gì anh gieo vãi.
Trường viết văn Nguyễn Du
Hà Nội Xuân 1995
*Tập thơ của Bùi Quang Thanh HVHNT Hà Tĩnh 1994)