Nhà văn - Nhà Báo - Bùi Quang Thanh

NẮNG ƠI!

11:23, 03/03/2021bqtTrong mắt bạn đọc
(0 Đánh giá)
Thơ & Lời bình

PHẦN II: LỜI BÌNH


NẮNG ƠI!

Có một đôi Chuồn Kim

Rủ nhau ra bờ suối

Nhặt nắng vàng rơi vãi

Dát lên cánh cho nhau

Dòng suối xanh rì rào

Bọt nước tung lấp loáng…

 

Chợt cô nàng Mây Trắng

Tay áo che mặt trời

Đôi Chuồn Kim ngơ ngác:

Nắng đâu rồi? Nắng ơi!

BQT

Lời bình:

Bạn biết không, Nhà thơ Bùi Quang Thanh là người sáng tác khá nhiều, khá đều, lại chăm chỉ cần cù như chú ong thợ. Thơ viết cho người lớn của chú Bùi Quang Thanh có giọng điệu riêng, rất đằm thắm trữ tình, sâu lắng. Ngoài ra, chú ấy còn say sưa làm báo, viết bút ký văn học rất hay. Vậy mà chú ấy không quên dành thời gian làm thơ cho thiếu nhi từ nhiều năm nay, mà cũng không ít bài hay đâu nhé! “Nắng ơi” chính là bài thơ đầu tiên chú Bùi Quang Thanh viết cho thiếu nhi đấy! Bạn hãy xem Nhà thơ kể đây này:

Có một đôi Chuồn Kim

Rủ nhau ra bờ suối

Để làm gì đấy nhỉ? Thì ra đôi Chuồn Kim kia rủ nhau đi chơi, như một đôi bạn nhỏ thân thiết tung tẩy hồn nhiên bên bờ suối vắng, chỉ để chơi nhởi với nắng vàng tinh nghịch đấy thôi. Hãy xem kìa, đôi bạn Chuồn Kim ấy đang Nhặt nắng vàng vương vãi / Dát lên cánh cho nhau…Đôi bạn Chuồn Kim nhỏ nhắn xinh xinh đang đùa dỡn vô tư, chẳng cần biết xung quanh có ai đang theo dõi mình. Đôi bạn cứ mải mê nhặt nhạnh từng hạt nắng vàng rơi vãi khắp nơi bên bờ suối, nghịch ngợm trêu đùa, đem những hạt nắng vàng ấy mà dát lên cánh cho nhau.
 Chưa hết đâu, lại còn dòng suối xanh vẫn cứ vô tư rì rào hát ca không ngừng không nghỉ và tung lên vô vàn những bọt nước lấp loáng, làm cho cuộc vui chơi của đôi bạn Chuồn Kim càng thêm hấp dẫn mê hồn…Thế nhưng:

Chợt cô nàng Mây Trắng/Tay áo che mặt trời

 Vậy là cuộc vui chơi với nắng của đôi bạn Chuồn Kim phải ngưng lại rồi. Vì sao thế? Là bởi vì chợt có một cô nàng Mây Trắng bỗng dưng từ đâu tới, dùng tay áo che ánh mặt trời mất rồi. Không còn nắng thì làm sao mà chơi đây? Thế nên, đôi Chuồn Kim mới tỏ ra thất vọng, ngơ ngác như chẳng hiểu vì sao nữa. Tiếc quá đi mất, đôi bạn mới thiết tha gọi nắng: Nắng đâu rồi? Nắng ơi!...

 Nhà thơ Vũ Bình Lục