NGUYỄN NGỌC HƯNG
BẬP BÙNG
(Với Nhà thơ Bùi Quang Thanh)
Còn trong ngực nửa nông dân nửa lính
Trái tim anh vẫn đỏ sắc hoa hồng
Những giọt máu tươi phù sa nỗi nhớ
Thao thiết hoài như sóng cuộn mùa đông.
Ra tận biển nước không quên nguồn cội
Tỏ mờ đêm đèn phố vọng trăng rừng
Anh tự nguyện giấu mình trong góc tối
Ánh mắt nào soi ký ức rưng rưng.
Lời hương khói tự vang thành bốn khúc
Muôn nỗi niềm day dứt một đời trai
Ơi Đất Mẹ, ơi hồn thiêng Tổ quốc
Từ nỗi đau, hạnh phúc mọc tượng đài!
Bao hớn hở đón mùa xuân cửa trước
Luồn cửa sau tuổi xanh lẻn mất rồi
Danh và lợi, bạc với tiền mây nổi
Chọn cho mình chỗ đứng nghĩa tình thôi...
Từng câu chữ phập phồng như ngọn gió
Mỗi ý tình tha thiết tựa dòng sông
Đọc thơ anh bỗng nghe lòng ấm lại
Dường đâu đây có lửa khói đốt đồng!
23/11/2003
Rút trong Tuyển tập thơ Nguyễn Ngọc Hưng (NXB HỘI NHÀ VĂN 2018)