CÂU CHUYỆN
CỦA NGƯỜI CẬN VỆ BÁC HỒ
Một lần sang Trung Quốc
Vượt núi ở Cao Bằng
Bác Hồ có vệ sĩ
Một thanh niên trẻ măng
Trẻ người nhưng gan góc
Và sáng dạ vô cùng
Bao gian nan nguy hiểm
Chàng coi nhẹ như không
Chỉ lòng là nặng trĩu
Bác chân yếu sức già
Thiếu cơm rồi nhạt muối
Giốc cao, đường còn xa…
Chiều ấy qua bản vắng
Chàng cận vệ họ Phùng*
Xin Bác cho vào bản
Để tìm gặp người dân
Chàng đến nhà trưởng bản
Thấy đàn gà ngoài sân
Bằng cách nào chẳng biết
Chàng kiếm được một con
Chạy về rừng hớn hở
Đêm nay có thịt gà
Bác ăn đi cho khỏe
Biên giới còn rất xa..
Bác Hồ nghiêm sắc mặt
Chú lấy gà của dân
Làm sao Bác nuốt được?
Ta vẫn còn thức ăn
Vào trả ngay cho bản
Rồi ra hái rau rừng
Tối nay Bác chiêu đãi
Chú chẳng cần băn khoăn
Bữa chiều vài củ sắn
Bác trải lá dong riềng
Giốc ra nhúm muối thịt
Bác giữ làm “của riêng”
“A! À!** Bác có muối!”
Chịu nhạt đã mấy ngày
Chàng cận vệ nhón chút
Bỏ vào mồm chén ngay
Nhưng mà… anh nhổ vội
Khi kịp ngửa bàn tay
Chao ôi muối một hột
Còn mười phần ớt cay
Ông Cụ cười khoái chí
“Ơi anh chàng tham ăn
May mà còn nhổ được
Ra tay, để ăn dần”
Chuyện của người cận vệ
Đã ngót tám mươi năm
Mỗi lần tôi nhớ lại
Thấy lòng mình rưng rưng
Ba Vì, 14/10/2022
*Chuyện của Thượng tướng Phùng Thế Tài
** “A! À!”Thán từ của người Tày biểu hiện sự vui mừng và ngạc nhiên.