; Kính viếng hương hồn bác Thắng
Lặng lẽ ra đi trong đêm
Bác chẳng muốn ồn ào nỗi đau con cháu
Chẳng nỡ nhìn những đóa hồng
tím bầm rỉ máu
Dạ hương đưa ru giấc thơm nồng
Sớm mai rồi - ơi vườn nhỏ đẫm sương
Chợt vắng mái tóc tiên trên vầng trán rộng
Chợt vắng bàn tay ân cần xới trồng cắt xén
Chợt vắng...
hạt nắng nhòe trên mỗi búp tơ non
Sớm mai rồi mảnh vườn chợt rộng thênh
Chỉ còn một tấm lưng còng lối vắng
Những ghế đá tượng bia buồn hụt hẫng
Tiếng cu gù như muối xát. Lòng ơi!
Cây đa cây đề thời gian cứ dần trôi
Ken dầy thêm những bát hương thương nhớ
Thơ con viết rồi tìm ai bày tỏ
Để nghẽn lòng con gọi: Bác ơi!
; Hà nội, 13 tháng 6 năm 2000;