Bùi Quang Thanh
;; GỬI NGÀY XƯA
; 1
; Mùa xuân đã về trước ngõ
Ký ức những ngày chẳng phai
Nhìn chim én bay giục dã
Muôn nẻo thênh thang đường dài
2.
Em có bình yên không
Khi đôi bờ sóng vỗ
Bờ thương và bến nhớ
Phía nào là tri âm?
3.
Em ạ ! Dã quỳ còn thấp thoáng
Nhưng mà chẳng có bóng em soi
Hoa vàng hờ hững người xa lạ
Cảnh cũ người xưa bớt mặn mòi.
4.
Dặm dài vời vợi xe qua
Thẹn thùng chẳng dám nhìn ra núi đồi
Vàng chi lắm dã quỳ ơi?
Hoàng hôn đã tím chân trời dở dang.
5.
Đã nghe trong ngọn nồm nam
Heo may trút xuống, sương lam tràn về
Đông thì phủ kín sơn khê
Đường xa dằng dặc ê chề một ta.
6.
Đêm cô liêu giữa Đông Hà
Mình ta nằm đếm tiếng gà rụng rơi
Người ơi thuở ấy xa rồi
Giật mình ngọn gió nhắc lời ngày xưa.
7.
Anh là ngọn gió lang thang
Một mình dạo suốt dọc ngang, trong ngoài
Có em - giọt nắng ban mai
Cho anh hơi ấm thổi hoài tình xuân
8.
Ngoảnh về phía biển sóng xao
Nghiêng về núi nghe xạc xào lá ru
Em thì tít tắp xa mù
Đêm như thể cố cầm tù lòng anh.
9.
Đêm hằng đêm một ngôi sao rực rỡ
Băng qua ngàn thương nhớ thức cùng anh
Đêm hằng đêm một bông hồng nho nhỏ
Nở trong anh như giọt nắng ấm lành
10.
Lại về với lũy tre xanh
Lại về nơi ấy, ngày anh với nàng
Mênh mang gió núi mây ngàn
Phố cao nhà đẹp mà toàn người dưng
11.
Mình anh bên biển quê nhà
Sóng thì rộn rã nhưng mà buồn tênh
Biển quê sao chẳng của mình
Thủy chung thì ít, ân tình thì xa.
12.
Chẳng phải đâu, người là mây là nước
Cõi không cùng đến bỡn cợt thi nhân
Không thực đâu và rất đỗi xa xăm
Ta mệt mỏi khi lục tìm quá khứ
13.
Một người ngồi ngóng một người
Một người lại đợi một người tới thăm
Mùa xuân qua cửa âm thầm
Mai vàng từng cánh rụng dần nhớ thương.
14.
Sông Hàn cứ lặng lẽ trôi
Và tôi như kẻ trên trời vừa sa
Tôi như thằng Cuội gốc đa
Một mình bên dải Ngân Hà nhớ ai.
15.
Mình tôi về lại Đông Hà
Dòng sông sau lũ như là trong hơn
Một mình một gánh cô đơn
Tôi đi tìm lại cái hôm tôi về
Vẫn là phố cũ chợ quê
Ngày đi hai bóng nay về lẻ đôi
Bờ sông ấy đã ai ngồi
Sân ga vắng hạt mưa rơi thật buồn
Người ơi đêm ấy mưa tuôn
Đất và trời đã đính hôn mất rồi
Bây giờ chỉ một mình tôi
Chẳng còn ánh mắt của người dõi trông
Tôi đi suốt cõi vô cùng
Bàn tay lại nắm lạnh lùng ...bàn tay
16.
Chợt nhận ra
Thành phố không phải của mình
Không ai là của mình
Mình một mình trơ trọi
Nước chảy ngàn năm
chỉ gạn được những điều giả dối
Sao không dâng sóng lên quét sạch hới sông Hàn?
Ta dìm em vào biển hận muôn năm
Cho đắm đuối thành bọt bèo tẻ nhạt
Cho kẻ đa tình hóa thân thành độc ác
Ta băm vằm ký ức thở đa đoan
Xưa không em ta có cả thế gian
Yêu hết thảy và của ta hết thảy
Em là chi mà đốt ta đến cháy
Hóa tro rồi vẫn chưa hết niềm đau?
; 17.
Hóa ra trái tim chẳng như anh tưởng
Trái tim cũng đập giả vờ
Phía ngoài nóng mà bên trong lạnh giá
Chỉ thương mình nhiệt huyết đến ngu ngơ
Anh đã đốt nỗi đam mê còn lại
Cho tình si dẫu sông cạn núi mòn
Đam mê cháy, anh nhận về mây khói
Nhận ra mình ảo tưởng chữ sắt son
Thì đành vậy, người ơi đành vậy
Trái tim dâng không lấy lại ban đầu
Bởi ta biết không có gì vĩnh cửu
Nên khối tình trĩu nặng một niềm đau.
18
Đêm thiên đường đã vuột khỏi tầm tay
Anh ngẩn ngơ chòm sao vụt tắt
Chỉ còn lại mình anh, rất thật
Em đã là ảo ảnh phía xa xăm
19.
Rồi ngày mai vắng bóng con phà
Dòng sông đêm sẽ buồn biết mấy
Những chiếc cầu lớn cao là vậy
Đêm không trăng, bóng hắt ngược lên trời
Đường thiên lý ai tìm về bến cũ
Hoa lục bình tím trôi...