Mặt trời tinh quái lặn xuống đáy sâu
Anh khờ khạo ngồi yên trên đá
Em bình thản quấn tấm xỉn quanh người
Dòng Nậm Thơn rùng mình giữa hoàng hôn yên ả
Trời thanh cao cho nước biếc trong hơn
Con phà chùng chình không muốn qua sông nữa
Anh bị đóng đinh vào bến đá
Em đắm mình vào giữa dòng trong
Có bao người như anh ở bến Nậm Thơn
Bị thôi miên bởi tấm thân ngà ngọc
Em kín đáo gỡ từng làn áo
Thương những cặp mắt tinh đời bất lực trước nghệ thuật dân gian
Chẳng hiểu lão Mặt Trời chết đuối hay xấu hổ mà không thấy ngoi lên
Để màn đêm chôn dần bến tắm
Ít nhất có 5 người chết đứng
Gã làm thơ, chàng đốn củi và mấy cậu lái xe.
; Nam Lào, 4/1995