Pháo hoa đỏ trời. Đèn trôi kín sông
Thạch Hãn đêm nay sóng vỗ nghẽn lòng
Vạn đèn hoa - vạn bàn tay vẫy
Nhân thêm mất mát, bồi thêm thương mong
Đò ai gác chèo trôi trong mông lung?
Áo trắng chờ ai hỡi vạn anh hùng
Những tuổi đôi mươi mấy bờ thế hệ
Thạch Hãn một dòng chẳng chia riêng, chung
Thạch Hãn một dòng nước trăng long lanh
Cỏ non nhớ ai thiết tha cổ thành?
Khói hương lên trời mà thành mây trắng
Thịt xương vùi đất thắm vào lá xanh.
Ai biết chăng ai một thời trận mạc
Bao tuổi đôi mươi chợt thành bùn đất
Biết mấy măng tơ đi mãi không về
Để những lời ca như là tiếng nấc
Thạch Hãn một dòng, máu Nam máu Bắc
Sũng các chiến hào, đỏ ngầu bến Vượt
Hơn vạn trái tim cao ngất tượng đài
Tám mươi mốt ngày bão lửa Bảy Hai.
Đêm "tráng ca" - lời ca nghẽn giọng
Đất dưới chân tôi như nghìn độ nóng
Lửa và bom. Và nhịp trái tim dồn...
Thạch Hãn rực hoa, đèn
hay cuộn cháy đau thương?
Thành cổ Quảng Trị,30/4/2007