; Tặng Dung
Cô gái Thái ơi
Em bỏ bùa tôi
bằng ngây ngô con trẻ
bằng nụ cười đắm say
đôi mắt buồn dịu thế
Em bỏ bùa tôi
bằng khói hương làm từ cọng lùng
bằng những địa danh:
thác Khó
thác Nhia (rơi từ dốc đứng)
thác Đũa - nơi dòng sông đổ vào miệng đá
; đầu ngựa dựng
Con sông Hiếu tắm, ủ tuổi thơ em.
Anh nhìn bàn tay em mà chẳng thể nào tin
Bàn tay đã phát rẫy, làm nương, chặt lùng,
đẵn gỗ
Bàn tay đã đến bãi vàng đào nghìn miệng hố
Làm thuê ở Châu Bình nơi đá đỏ, quặng đen...
Ơi bàn tay búp măng xanh như nõn cành giao
Mà hút rừng sâu
đào củ măng đem về chợ Vinh đổi vải
Tin sao được khi ngồi trước em
dịu dàng cô gái Thái
Em bỏ bùa tôi
bằng cổ tích đời em
Nước mắt đầy ngang sông Hiếu
Nỗi buồn ủ trăm ché rượu
Men cuộc đời chẳng dâng hương
mà đắng chát đầu môi
Búp măng rừng cơn lũ đẩy về xuôi
thành của lạ trong những quầy đặc sản
Những búp măng chẳng thể là lá ngón
Em bỏ bùa tôi
Tôi chẳng sợ ăn nhầm ngải lú
Lạy trời!
Đừng bắt tôi làm con ma dữ
ám vào đời em.
19-5-1999