Bùi Quang Thanh
Phần Một
ĐÊM KHÔNG NGỦ
NGHE NGHÌN XƯA GIỤC GIÃ
I
Này gã láng giềng khổng lồ
Nước Ta với nước ngươi
Liền núi, liền sông, mái kề, vách cận
Chung nắng trời trong, chung mưa mây xám
Con chim không chia giọng hót
Cá đẻ sông trên trứng nở hạ nguồn
Mũi tẹt, da vàng, dáng nhỏ, mắt đen…
Hạt lúa, dây khoai, áo thô, chân đất
Ngàn năm cạnh nhau – đất trời sắp đặt
Tối lửa tắt đèn lắm lúc chung vai
Thuở vó ngựa Nguyên Mông chà nát “con trời”
Đại Hán quốc vong
Có Đại Việt ta ba lần thay ngươi rửa nhục
Khi lưỡi kiếm Nhật hoàng lê từ nam chí bắc
Đất Trung Hoa rên xiết dưới xích xiềng
Ta cùng ngươi chung ý chí đứng lên
Đánh Nhật, đuổi Tây, hai ngọn cờ nhuộm máu
Màu máu đỏ thắm nghĩa tình chiến đấu
Sắc vàng sao ngời như nắng ban mai
Chung kẻ thù Chung lý tưởng vai sát bên vai
Đồng chí ngoéo tay: ”Mười Sáu Chữ Vàng và Bốn Tốt”
(Hữu nghị Ổn định Tương lai Hợp tác)
Những lời thề nghe như hát, như ca
Nhưng lời thề các “đồng chí” chưa kịp bay xa
Đã bị xéo dưới chân giày phản phúc
Của những gã tham lam lừa lọc
Mộng bá vương chà đạp hết ân tình
Cậy lắm tiền ngươi ra mặt khi khinh
Ỷ nhiều thịt ngươi gồng mình bành trướng
Ta với ngươi nghìn xưa là hàng xóm
Và nghìn xưa ta đã khổ vì ngươi
II
Nhưng ngày xưa, thôi, kể lại làm gì
Bởi tổ tiên ngươi nhiều kẻ tham, thâm và ác
Người Trung Hoa ham cường quyền, ưa bạo lực
Một dải giang san rách nát biết bao lần
Thưở Xuân Thu – Chiến quốc, máu nhân dân
Đã chảy như sông, đã dâng thành bể
Cha ông ngươi dệt nên Tam Quốc chí
Bằng đầu lâu, xương cốt của giống nòi
Người Hán, người Liêu, người Tạng dẫu chung trời
Vẫn muôn thuở vác gươm đi chia đất
Ngươi tự hào những “chiến công” hiểm ác
Của Tần Thủy Hoàng, của Trụ, Kiệt xa xưa
Vậy nên giờ đây tội ác cứ kế thừa
Chà nát Thiên An Môn, Tân Cương và nặn ra bầy Pôn Pốt
Dù “hảo lơ”, bụng dạ ngươi không tốt
Ta biết từ lâu mà thỉnh thoàng vẫn bị lừa.
Nhân hậu, thủy chung, dân tộc Việt Nam ta
Bởi nhân hậu thủy chung nên nhiều phen khốn đốn
Khi Trọng Thủy lừa Mỵ Châu bỏ trốn
Ăn cắp nỏ thần để trở lại xâm lăng
Mỵ Châu chết rồi mà trai ngọc vẫn trong
Bởi nước mắt kẻ đê hèn rớt xuống
Sự cả tin đã làm em lẫn lộn
Giữa ân tình và thù địch, Mỵ Châu ơi!
III
Sự cả tin vào “chủ nghĩa tuyệt vời”
Sẽ sản sinh những mối tình chung thủy
Mà có lúc ta đã lấy máu xương ta làm thành lũy
Cho sự yên lành của đồng chí – là ngươi
Giặc đến quê ta kín đất đen trời
Ta ra trận chịu hòn tên mũi đạn
Làm người lính tiên phong cho phong trào cộng sản
Ngươi được rảnh tay củng cố thành trì
Rồi bất ngờ ngươi bán quách ta đi
Cho kẻ địch chẳng kể chi bè bạn
Cướp Hoàng Sa chỉ bằng vài phát đạn?
Không! Bằng hành vi phản phúc kiểu Trung Hoa.
Sông máu, núi xương mới có khải hoàn ca
Ta thắng Mỹ, năm châu mừng chiến thắng
Gã “Anh hai” đã “tận tình lo lắng”
Giúp lũ giết người Khơ Me đỏ đâm giáo sau lưng
Rồi xua quân cướp biển, cướp rừng
Phía Bắc, phía Nam, Trường Sa… máu đỏ
IV
Hàng vạn dân thường
Hàng vạn chiến binh
Gian khổ ba mươi năm chưa được hưởng hòa bình
Nước có giặc lại lên đường đánh giặc
Họ ngã xuống giữa biển Nam, rừng Bắc
Vì lòng tham lam, sự phản trắc của “người anh”
Tổ quốc đau mà không dám khóc con mình
Sợ đổ vỡ những “mối tình hữu nghị”
Sợ rạn nứt nghĩa tình đồng chí
Ngày kỉ niệm hi sinh không dám thắp nén nhang
Vẫn những tấm bia trắng toát xếp hang
Mà tủi hổ giữa vạn ngàn liệt sĩ
Người ngã xuống giữa chiến trường đánh Mỹ
So với người đánh Miên, đuổi Tàu sao lại khác nhau xa?
Nghĩa trang nào là Người Nghĩa trang nào là Ma?
Ai cũng xót mà không ai dám nói
Kìm nỗi đau cứ nhồi lên, nhoi nhói
Một điều nhịn, chin điều lành, để đất nước bình yên.
V
Mà biển, trời đâu có được bình yên
Cây tiêu, cây hồi bị thu mua từ rễ
Móng bò, chân trâu, râu ngô, gốc quế
Ốc bươu vàng, dừa non, đỉa… bị lùng săn
Chất ung thư ủ trong áo, trong khăn
Sâu, sán, bọ… trong đồ ăn thức uống
Hàng lậu nhập ứ đầu thôn cuối xóm
Những đồng tiền tội ác cũng tuồn theo
Ngươi phá ta, muốn ta phải đói nghèo
Lấn từng tấc đất rừng nơi biên ải
Từng viên sỏi nắn dòng cho suối chảy
Hòng gặm mòn ta như a xit gặm nhôm
Ngươi thường khoe đất rộng người đông
Tự vỗ ngực xưng danh “thiên tử”
Có quân vương nào lòng dạ hơn quỷ sứ
Có bạn tốt nào “vĩ đại” bằng ngươi?
Ta với ngươi dù giáp đất, giáp trời
Thiên định buổi hồng hoang sao các ngươi không biết
Những đòn đau của quân dân Đại Việt
Bạch Đằng, Chi Lăng, Đống Đa…
chẳng nhẽ cha ông ngươi không truyền lại cháu con?
Để hôm nay vẫn mắt dẹt mắt tròn
Thấy của người là rắp tâm cướp đoạt?
VI
Này, gã khổng lồ hàng xóm có biết không
Chúng ta đây con Lạc cháu Hồng
Là giống Rồng – Tiên từ trang cổ tích
Hình đất nước cong cong như chữ S
Là dáng Rồng – chiếc tổ mẹ cha xây.
Ngàn năm xưa đi mở cõi riêng này
Cha mẹ xa nhau: Mẹ lên ngàn, Cha xuống biển
Vì tương lai cháu con họ sẵn sàng dâng hiến
hạnh phúc riêng mình đi sắp đặt giang sơn.
Biển với ta là con nục, con cơm
Là ngọn gió nồm nam, nh ững con thuyền độc mộc
Ta vui biển cười
Ta buồn biển khóc
Mỗi sáng, chiều ta gặp bóng Cha xưa
Là ráng cầu vồng vắt ngang những cơn mưa
Là ánh bình minh choàng lên quần đảo
Và những lá buồm trong mây sương huyền ảo
Như bàn tay Người vẫy gọi: lướt ra khơi
Mẹ ta như dáng núi chống trời
Dõi bóng cha - con cuối ghềnh đầu thác
Ta có cả rừng vàng biển bạc
Ta nguyện giữ gìn Đất – Nước M ẹ - Cha trao.
Phần hai:
LÃNH TỤ
I
Ai sẽ là lãnh tụ của Nhân dân?
Lãnh đạo bây giờ ai xứng tầm Lãnh tụ?
Có chức tước lo ăn rồi lo ngủ
Quên Nhân dân vẫn thức phía biên thùy.
Đã bao lần khi Tổ quốc lâm nguy
Hưng Đạo đại vương đêm đêm vỗ gối
Hịch Tướng sĩ râm ran bờ cõi
Đến tận giờ tiếng Sát Thát còn ngân
Trẻ hay già ư? Thuở đánh đuổi giặc Ân
Chú Gióng lên ba đã chồm lên ngựa sắt
Hoài Văn hầu coi khinh muôn cường địch…
Bao Anh hùng, Dũng sĩ tuổi thiếu niên
Tám mươi triệu nhân dân ở khắp ba miền
Và còn nữa những con em người Việt
Trên mặt đất sẽ tụ về, đủ hết
Và cả thế giới này căm ghét lũ xâm lăng…
Vì sao ta chưa chuẩn bị cho chiến tranh?
“Mười sáu chữ vàng” say mèm cơn mộng mị
Một “chủ nghĩa” lập lờ nhau ”đồng chí”
Hay kết bè bởi lợi ích cá nhân?
Ai sẽ là lãnh tụ của Nhân dân?
Con cha, cháu ông, chọn tài, chọn đức?
Trẻ dám xông pha; già không nhịn nhục
Ai lái con tàu Tổ quốc vượt trùng dương
Chủ nghĩa nào cũng chỉ một con đường
Độc lập, tự do, vẹn toàn đất nước
Bình đẳng, ấm no, tự tôn dân tộc
Dân có mái nhà, nước vững biên cương
II
Thấm thiá nỗi đau
Trận thảm sát Gạc Ma ta nhẫn nhịn tận cùng
Đạn đã lên nòng phải cắn răng không nổ súng
Hy vọng giặc phút cuối cùng…cảm động
Người không còn ai giữ đảo? Biển ơi!
“Thà hy sinh tất cả” vì biển, trời
Nước có giặc phải cho dân giết giặc
Phải hiểu rõ kẻ thù kia tàn độc
Biết chủ động, bất ngờ, không đợi chúng xuống tay.
“Hải chiến Hoàng Sa” – 1972
(Thịt xáo nồi da – đảo ông cha giặc chiếm)
Ta từng học: Kết đoàn là sức mạnh
Thất bại này hiểm họa mãi muôn sau
Mất mát này trên tất cả nỗi đau
Đau máu đổ, đau thịt xương lính chiến
Nhưng mất đảo, mất trời, mất biển
Ai là tội đồ trước dân tộc, non sông?
Để bây giờ giặc truy sát ngư dân
Lũ kẻ cướp làm quan tòa cướp – phạt
Mũi khoan thép thọc sâu năm ngàn mét
Nghe Biển gọi Bờ mà bầm nát tim gan
Để bây giờ bãi ngầm hóa đường băng
Tàu chiến giặc nghênh ngang trong lãnh hải
Đường “lưỡi bò” tưởng chỉ trên trang giấy
Đang liếm dần,liếm mãi xuống phương Nam
Liếm… đến bao giờ chúng thỏa mãn lòng tham
Lũ xuẩn ngốc đã bị mù con mắt
Lũ Đại Hán tưởng “Trời Con” là thật
Chọn hướng đầu nước Việt để “hướng đông.”
Ai sẽ là lãnh tụ của Nhân dân?
BQT
(Viết giữa những ngày giàn khoan TQ xâm phạm vùng biển VN. 5/2014)