Hầu chuyện
Uy Viễn tướng công
- Ông về ngồi giữa tư gia
Mấy trăm năm chẳng chịu già? Thưa ông!
Cháu con thơm thảo quây quần
Mà đuôi mắt... bụi phong trần còn vương
Một đời tay bút, chuôi gươm
Chẳng nguôi thèm chút phấn hương ảo mờ.
Vuốt ria, Uy Viễn cười khà:
- Thợ trời khéo quá, tuổi già - tình chưa
Dẫu thành người của mai xưa
Rượu nhà đang sẵn, rượu mua chẳng màng
Mày râu đếch ngán phong trần
Chú mày xấu máu đừng mần của chua
Thưa: - Đời sớm nắng chiều mưa
Chợ trời thật giả, được thua đã nhiều
Thế gian mồm miệng trăm chiều
Mo cau chợ tỉnh bao nhiêu thì vừa?
- Nhắc chi cái thuở ngây thơ
Mo che miệng thế, ngẫm giờ mới hay
Kín lúc tỉnh - hở khi say
Bấc chì gang tấc, mỏng dày tóc tơ...
- Lên yên đoạt kiếm tróc cờ
Vi quan - mở nước đắp bờ yên dân
Vui buồn trỗi máu thi nhân
Gom lời quê kiểng mà ngân với đời
Xin hỏi nhỏ - Tướng Công ơi
Trước linh điện phải gọi Người bằng chi?
Trầm ngâm Nguyễn chẳng nói gì
Trồng lên Hồng Lĩnh xanh rì ngàn thông.
; Tiên Điền 1996