Không đề
Ta chẳng níu lại ngày mà làm gì
Ngày rồi cũng cũ mèm như bã trầu
ai nhai nhẫu nát
Thời gian rút dần máu hồng của ta cho đến nhạt
Ta rồi thành bã trầu khô kiết mất thôi
Có kẻ thọ trăm năm chưa sống nổi một ngày
Những người chết già không thấy ai đầu thai
trở lại
(Họ nhàm chán cuộc đời hay phạm nhiều lầm lỗi?)
Chỉ có hồn trẻ sơ sinh mới lưu luyến cõi đời
Cha - mẹ: Cau trầu. Thời gian là vôi
Ta có một thời xanh tươi sự sống
Máu ta đỏ và tình yêu thấm đẫm
Sẽ lần hồi trả về đất? Buồn ơi.