Lời bày tỏ
; của người thợ sơn tràng
Này ông Trời nếu mà ông có chân
Đừng khờ dại thò chân xuống quê này nhé
Dẫu đó là chân ông Trời
Chỉ một rìu ông thành thương có thẻ.
Ông nhắn giùm chị Trăng ông nhé
Chớ đỏng đảnh chờ soi bóng suối xanh trong
Lũ đang về khe nhỏ hóa thành sông
Các ông Đùng thời chúng tôi đang chuyển non ra biển
Quê tôi giờ có nhiều Thạch Sanh
Chẳng sống cùng gốc đa như trong truyền thuyết
Lưỡi rìu các ông làm bằng thép tốt
Không để chém mãng xà mà để chặt mầm non
Chúng tôi dám đẵn chân ông
Dẫu biết nếu không có chân ông sẽ sập
Miễn là chân ông làm củi được
Cần quái gì màu khói khác màu mây
Rừng nguyên sinh với muôn loài muông thú cỏ cây
Triệu năm rồi không ai sờ tới được?
Xin lỗi: Thế hệ chúng tôi đây chém tuốt
Chỉ cần lưỡi rìu và chiếc bật lửa ga
Ông là Trời nên ông cứ lo xa
Nào nhiệt độ tăng, nào tầng ôzôn thủng
Cuộc sống chúng tôi, thưa ông - rất ngắn
Biết có đến mai mà khoai sắn cất dành
Nghe đồn ông ở tít cao xanh
Leo mấy núi cũng không tìm được chỗ
Giá gặp ông chúng tôi xin bày tỏ
Rằng: Chúng tôi cũng yêu quí cuộc đời
Rằng: Chúng tôi muốn được sống như người
Có điện để soi, có ga để nấu
Có rừng vàng cất dành cho con cháu
Chiếc xe đạp cà tàng đủ lốp để lưu thông
Những đêm buồn giữa heo hút mênh mông
Có tiếng hát từ tivi, casset...
Nhưng thưa ông biết làm sao khác được
Khi tuổi già mà hạnh phúc xa xăm
Khi từng giờ vẫn đói một miếng ăn
Hạt mồ hôi tròn nó tự lăn ra khỏi trán
Biết lăn nhiều cả mồ hôi cũng cạn
Ông là Trời - mong ông nghĩ giúp cho.
; ; Hương Khê 1996