Bùi Quang Thanh
Mình tôi trở lại Đông Hà
Dòng sông sau lũ như là trong hơn
Một mình, một gánh cô đơn
tôi đi tìm lại cái hôm tôi về
Vẫn là phố cũ chợ quê
ngày đi hai bóng, nay về lẻ đôi
Bờ sông ấy đã ai ngồi
sân ga vắng, hạt mưa rơi... thật buồn.
Người ơi đêm ấy mưa tuôn
Đất và Trời đã đính hôn mất rồi
Bây giờ chỉ một mình tôi
dẫu rằng ánh mắt của người dõi trông
Tôi đi suốt cõi vô cùng
Bàn tay lại nắm lạnh lùng...bàn tay.