Một thời sao lãng quên
Kính tặng Mẹ Sửu
;
Những hạt mưa của vùng Ba Vì
Có nhận ra người quen thuở trước
Mà quấn mãi vào từng nhịp bước
Trên đường về tìm mẹ đêm nay.
Ánh đèn pin quét trên tường xây
Lối vào xóm gạch ong như "yếm thủng"[1]
Ngàn hạt nước tưởng mắt em khi nũng
Cứ mông lung sóng sánh buổi anh về.
Hai mươi năm ngày xốc súng ra đi
Mắt mẹ ướt, mưa Ba Vì trĩu hạt
Con chảy theo dòng quân như giọt nước
Trống giục cờ bay, khúc hát quân hành.
Sơn Tây ơi! Buổi ấy tóc em xanh
Phút đưa tiễn cứ lặng nhìn trách móc
Anh ra đi không một lời hẹn ước
Ngày trở về Vị Thủy chắc bầm mong.
Đã qua rồi thời binh lửa xa xăm
Tôi gác súng trở về làm dân dã
Cuộc sống đời thường bao lo toan vất vả
Chưa một lần thăm lại chỗ đóng quân
Hai mươi năm biết mẹ có còn không
Tôi lóng ngóng sờ tay lên chốt cửa
Đêm run rẩy một ngọn đèn trước gió
Tự đáy lòng bật tiếng nấc: Mẹ ơi!
Và bất ngờ - Ôi bà mẹ Sơn Tây
Bỗng gọi đúng tên tôi sau câu hỏi
Ôm chặt tôi mẹ khóc trong đêm tối
"Giờ mới về, con còn sống đó sao?"
Tôi còn gì để nói nữa đâu
Nỗi xúc động xen bao điều ân hận
Tôi đã sống giữa lòng dân bất tận
Cả một thời mà sao nỡ lãng quên.
Sơn Tây 9-1991
[1] "Gái Sơn Tây yếm thủng tày dần" (tục ngữ).