Thuyền con len lỏi rời bến Đục
Dòng trần chợt thoát buổi mờ sương
Cánh én bồng bền trên khe Yến
Chở khách đa tình tới Hương Sơn
Quanh co mấy dặm: trời, non, nước
Núi Oản, núi Xôi, núi... chập chùng
Trăm voi chầu hướng về cửa Phật
Vết đao trừ nghịch máu còn phun
Hút mắt đường lên nghìn bậc đá
Mượn thanh gậy trúc đỡ chồn chân
Trong làn sương mảnh như khói toả
Thoảng chút hương canh lá sắng rừng
Ai tạc đá thành hoa quỳnh trắng
Thành đôi rắn cuốn giữa vòm hang
Thành nàng Tô Thị bồng con đứng
Mắt dõi tìm chồng khắp thế gian
Có phải ngàn năm xưa cha ông
Vác búa lên đây tạc non Bồng
Kéo cả đời thường lên cõi Phật
Muôn đời con cháu ngẩn ngơ trông
Hay thuở ngày xưa, buổi hồng hoang
Nơi đây Thượng đế ngự ngai vàng
Non cao động thẳm là cung điện
Còn đó đền Trình, suối Giải oan...
Lạ thế, non trời chênh vênh đá
Bàn chân già trẻ nhẹ nhàng không
Tóc trắng vờn mây, mắt xanh biếc lá
Lòng quê thơm thảo nén hương trầm
Rẽ lối mùa xuân ta tới đây
Rừng mơ hoa trắng phủ thân gầy
Hình như có kẻ chờ... xuân chín
Quên cả nắng ngàn nhạt trời tây
Bạn giục ra về, lòng ngẩn ngơ
Làng xa rặng trúc xõa tóc chờ
Đò em đang đợi xuôi bến Đục
Về với cõi trần chắc lại mơ...
; Xuân 1992