Nhớ Hải Hà
Hình như là có ai xui
Dở dang thơ phú, ngậm ngùi vợ con
Đường lên trời mấy chon von
Mạch cao, chân gút liệu còn có thơ?
Hà ơi! Rồi chẳng bao giờ
Bến sông Phủ mấy thằng chờ trăng lên
Người ngấm rượu, thơ say men
Ghét, yêu, hay, dở, chê, khen, khóc, cười...
Hoa bần líu ríu sương rơi
Chiếu thơ chén rượu với lời tâm tri.
Tre ngà rủ lối bạn đi
Bên hiên mẹt kẹo nhắc khi cơ hàn
Đất sâu trời rộng mênh mang
Bạn về rủ áo xênh xang cõi Bồng
Hình như có một dòng sông
Thuyền đầy trăng rượu mà không kéo buồm
Hình như lữ khách uống suông?
Ồ không! Họ nhắm thơ buồn xứ tiên...
Đời nghèo không ước bạc tiền
Chỉ mong được gặp Khuất Nguyên một lần
Chẳng mong hết kiếp phong trần
Chỉ mong trả được nợ nần thi ca
Đêm say nằm giữa hiên nhà
Sáng khoe đã tới Mịch La rượu chè
Thế là thôi, hết hội hè
Ra đi để mặc bạn bè nhớ quên
Ai cậy lụỵ, ai bon chen
Bán mua chạy chọt chức quyền, mặc ai
Thảnh thơi "hai ngắn bốn dài"
Khói hương bay ngược hình hài lặn xuôi.
Vinh, 30/4/2006