; Mà người đền miếu tượng đồng trơ trơ... BQT
Viết ở đền
Phù Đổng Thiên Vương
Ba năm không biết khóc cười
Ba năm không hé nửa lời, lạ chưa?
Ba năm biết mấy nắng mưa
Dấu chân mẹ ướm đồng trưa - lớn dần
Nếu không vì họa giặc Ân
Chắc chàng Gióng sẽ nông dân suốt đời
Dãi dầu nón lá áo tơi
Lưng trâu ngất ngưởng với lời ca dao
Sẽ mê cô Mận cô Đào
Mé sông đánh dậm, bờ ao buông chài
Bùi củ sắn, ngọt củ khoai
Chiều hôm hái củi sớm mai cuốc cày...
Sóc Sơn mây trắng còn bay
Nghìn năm chuyện cũ mà nay bồi hồi
Giặc tan, Nước đã yên rồi
Sao không về tạ một lời Mẹ yêu?
Quê hương khắc khoải sớm chiều
Đồng xưa, Gióng hỡi sáo diều vẫn reo
Đơn côi một mái tranh nghèo
Tre ngà lửa sém quằn queo gió vờn
Mẹ già, cánh võng cô đơn
Mắt mờ ngó đỉnh Sóc Sơn lệ nhòa.
"Trời ơi! Đứa trẻ lên ba
Phải roi phải giáp xông pha trận tiền
Con giờ hóa Thánh, hóa Tiên
Hay hồn tử sĩ gió thiêng cuốn rồi?"
Nếp đồng đợi thổi thành xôi
Mía ngon thành mật, nụ rồi thành hoa
Gạo, cơm, khoai, sắn, dưa, cà
Gom nồi bảy, góp nồi ba đợi chờ
Cô Đào, cô Mận, cô Mơ
Nhớ mong tráng sĩ đến giờ còn mong
Tình quê như ngọn lửa hồng
Mà Người - đền miếu, tượng đồng trơ trơ?
Gióng ơi! Cho đến bao giờ
Trở về quá khứ ấu thơ xóm làng
Nhớ mang về lại trần gian
Bao nhiêu tráng sĩ tuổi tràn sức xuân
Bỏ mình vì nước vì dân
Họ tên còn khuyết, mộ phần chửa xây
Quê hương nghĩa nặng tình dày
Trăm ngàn năm vẫn còn đây, đợi Người
Hình như ngựa hí lưng trời
Lửa bay - chớp giật sáng ngời cõi xa...
Hà Nội, Xuân 2010
BQT