Song hành
Tôi nhặt niềm vui ai đó bỏ quên bên đường phố thả vào chiếc cốc cuộc đời. Niềm vui lặn xuống đáy còn nỗi buồn tràn ra ngoài miệng cốc. Niềm vui vay mượn không hề sủi bọt trong chính đời tôi. Nỗi buồn của ai cứ quấn lấy tôi như máu thịt
Đêm cô đơn.
Nỗi buồn bò lên da lưng tê tê những bàn chân nhện, xoáy vào trong khói thuốc tôi phả qua đình màn. Một nỗi buồn bị cắt thành trăm nỗi buồn. Trăm nỗi buồn bay đi trăm phương để sớm nay màu sương bàng bạc. Để sớm nay bắt gặp nỗi buồn bám nhăn nheo trên mặt người hành khất; trên chiếc chân gỗ không tiền tân trang màu sơn lở loét; mái tóc khô rơm còng queo của em bé bụi đời...
Sự chênh lệch nỗi buồn - niềm vui như Trời và Đất. Hôm nào cô gái trong quán bia ôm gục vào vai tôi khóc suốt; em không nhận những đồng tiền thương xót của tôi; lại đêm qua cô bé nhà bên đi mừng sinh nhật bạn, chiếc xe đạp mi-ni Tàu không cánh mà bay.
Mắt chưa kịp cười
Mắt kia đã khóc
Niềm vui như miếng vá mới mà nỗi buồn như tấm áo cuối đời luôn Song Hành cùng tôi.