Nhà văn - Nhà Báo - Bùi Quang Thanh

Thạch Sùng rụng đuôi

17:44, 03/09/2011AdminTruyện - Ký
(0 Đánh giá)
; Bùi Quang Thanh
 
  Cổ tích viết thêm
Thạch Sùng rụng đuôi
 
Ngọc Hoàng ngồi vào chiếc ngai cũ kỹ xin xỉn màu đồng ngáp vặt. Theo lệ, hôm nay là ngày tiếp khách hạ giới lên của Ngài. Lệ trời cũng đặt ra rằng, ngày tiếp khách đặc biệt này, các quan chức trên trời không một ai được chầu rìa, chỉ duy nhất có Thiên Lôi cầm lưỡi tầm sét đứng canh chừng ngoài cửa (cũng chiếu lệ thôi chứ Trời có sợ gì nữa mà phải canh với gác). Ngọc Hoàng vốn đa nghi không tin lắm các cận thần nên muốn tự mình tiếp xúc đối tượng để dễ bề xem xét.
Cũng bữa ấy, Thạch Sùng nhà ta thua bạc. Tai họa đổ ập xuống đầu lão bởi tính tự phụ, huênh hoang và kém hiểu biết. Lão giàu nứt đố đổ vách thật, lão chẳng thiếu thứ gì ngoài cái mẻ kho chết tiệt và chính cái sự thiếu tệ hại này đưa lão Thạch Sùng danh giá nhất thiên hạ trở thành kẻ khánh kiệt, trắng tay. Tiếc của đứt ruột đứt gan, Thạch Sùng chẳng thẹn thùng gì mà không cất tiếng khóc não nề thê thảm. Lão kể lể vô vàn những cái lão đã có, nhiều đến nỗi không ai nhớ hết. Lão trách số lão xui, gặp tuổi hạn ngày xung nên mới ra nông nỗi này. Lão trách lão, trách kẻ lừa lão vào tròng quá độc ác thâm nho, lão trách luôn cả trời ở không cân với lão...
Thủa ấy, Trời và Đất cách nhau chẳng mấy xa xăm, chỉ một cái cột chống thôi, người còn thưa, xe cộ chưa qua lại ồn ào, không khí thanh bình yên ả nên tiếng nấc nghẽn của Thạch Sùng vọng qua tầng sinh quyển thơn tho thấu tận tai Trời. Ngọc Hoàng vểnh đôi tai to như hai cái quạt nghe ngóng, định hướng rồi sai Thiên Lôi bay xuống mặt đất, triệu kẻ to gan lớn mật dám khóc lóc lên…chầu trời.
Cung đình rộng thênh, Thạch Sùng ngước nhìn Thượng đế với đôi mắt ngơ ngác khổ đau. Chẳng đến nỗi dữ dằn lắm, Trời hỏi:
- Ngươi là ai? Ở đâu? Vì sao khóc?
Thiên Lôi đang mệt đứt hơi tai bởi phải kéo lão nhà giàu mập ú, mềm nhũn từ dưới đất lên, vừa thở vừa liếc:
- Trước mắt ngươi là Ngọc Hoàng Thượng đế, ngươi có gì bẩm báo nhanh nhanh
Thạch Sùng mọp ngay dưới ngai đồng:
- Trời à? Trời ơi! Cứu con! Cứu con với!
- Cứu, cứu cái con khỉ gì ? Vì sao phải cứu ?
Thạch Sùng kể lại ngọn nguồn thân thế, sự giàu có vì mưu mẹo, cần cù, hà tiện. Sự thất cơ vì huênh hoang, tự đắc, dại dột của mình. 
Nghe xong, Thượng đế bảo : 
- Luật trời luật đất gì thì ngươi đã thua cuộc phải trả giá cho cái thua thôi. Quân tử nhất ngôn mà.
Rồi ra vẻ từng trải lắm, Trời phán :
- Này, Thạch gia ! Biết dại chưa ?
- Dạ, biết ?
- Chừa chưa ?
- Thưa : chừa
- Hứa đi
- Bẩm : hứa !
- Ta cho ngươi về hạ giới sống cuộc sống bình thường như cũ.
Thạch Sùng mừng rỡ quay lưng. Chợt sững người quay lại :
- Lạy Trời ! Nhưng con khánh kiệt, tay trắng hai bàn tay biết sống vào đâu ?
- Hừm ! Hai bàn tay mà còn chê ít ? Vậy ta cho ngươi những bốn bàn. Tay nào cũng bám tài leo giỏi. Ngươi khỏi lo đói nhé.
Tức thì, Thạch đại nhân bỗng biến thành loài bò sát bốn chân, da ong ỏng xanh của kẻ giàu sang ít rèn luyện, đôi mắt láo liêng của kẻ từng trải thương trường, bốn chân với móng vuốt sắc dẻo để có thể bám bất cứ nơi đâu, dù tường dọc xà ngang, dù chạy xuôi bò ngược.
Ngoe nguẩy cái đuôi dài, Thạch Sùng tạ ơn Thượng đế mấy lần. Chợt hắn ta thở dài :
- Bẩm Ngọc Hoàng ! Vạn lần ân huệ, con có thể tự kiếm sống được rồi, nhưng lỡ ra…
- Lỡ cái gì ?
- Lỡ ra có kẻ gạ gẫm con đánh ù, đánh phỏm, bài bạc những lúc rỗi nhàn mà con không có gì cầm...cắm thì phải làm sao ạ ?
Bị bất ngờ, Thượng đế bứt tóc vò tai hồi lâu rồi chợt nghĩ ra một cách :
- Để đề phòng tình trạng “chết nết không chừa ta cho phép ngươi: nếu thua bạc thì đừng có gán cả thân thể ngươi mà chỉ để lại cái … đuôi làm cọc.
Rồi ngài gọi Thiên Lôi lấy búa bằm cái đuôi óng ả thon dài ra nhiều khúc. Đau đớn, Thạch co rúm người lại nhưng chẳng dám kêu. Trời vẩy tay hô : “Nhập”, những khúc đuôi nối hờ lại với nhau trông vô cùng lỏng lẻo.
Trời dặn Thạch Sùng :
- Mỗi khi bị săn đuổi, khi thua bài thua bạc, ngươi cứ để lại cái đuôi mà tháo chạy, đồ ngốc ạ.
Thạch Sùng cáo biệt Ngọc Hoàng và Thiên Lôi, nhanh nhảu trườn qua khe cửa nhà Trời, tuột một lèo theo cây cột chống trời dài đuỗn và trơn truột mà về hạ giới.
Nhờ bốn bàn tay trời phú, Thạch Sùng kiếm ăn khá nhàn hạ. Cái đuôi rụng, mọc tùy ý thế mà lại hay, tiện lợi vô cùng trong cuộc sống đầy đua chen lấn át. Thạch ta đắc ý khen thầm : “Cái số mình vẫn còn may mắn lắm”. Tuy vậy, mỗi khi xó bếp, góc tường rảnh rang, ngồi nhớ lại một thủa vàng son danh giá, Thạch Sùng lè lưỡi lắc đầu mà nấc lên : ‘Tiếc! Tiếc!"
Người thì bảo Thạch Sùng tiếc của ngày trước, kẻ lại bảo lão tiếc cái đuôi dài thon thả xinh xinh thủa ban đầu, trước khi chưa bị Thiên Lôi lấy búa đẵn ra từng khúc.