BÙI QUANG THANH
VÂNG! TỪ BÙN ĐẤT
;
Sông quê đêm ấy hoa bần nở
Líu ríu như sương phấn tơ vàng
Tơ sương hay sợi tình giăng mắc
Khổ hồn thi sĩ vốn đa đoan
Hoa bần ẩn dật bờ khuya vắng
Uống cả đời sông vẫn khát thèm
Ta, kẻ năm thì mười hoạ, gặp
Nỡ nào người trách “chẳng kiêng khem”
Ta với hoa bần không cùng lọ
Soi trước âm dương chẳng khác loài
Trăng hoa, bần cũng đời một bến
Chung tình ta chưa bén mười hai
Gạn chút thanh cao từ bùn đất
Dâng đời nhụy biếc tự chắt chiu
Ta với hoa bần nghèo trọn kiếp
Ta với hoa bần chẳng đìu hiu…
Sông quê đêm ấy hoa bần nở
Chén rượu môi em quá ngọt ngào
Những cánh hoa lòng như nhắn nhủ
“Vâng! Từ bùn đất đến thanh cao”
Sông Phủ, đêm tháng tư 2009