Viết ở Đồ Sơn
Thu về
; biển lặng
; Đồ Sơn
Một mình với sóng buồn hơn một mình
Cứ thương con sóng đa tình
Bạc đầu vẫn với lân tinh trêu bờ
Núi đêm như gã trai khờ
Gò lưng ôm cả vu vơ biển trời
Trăm ngàn những kẻ mồ côi
Cô đơn hóa đá đứng ngồi bãi xa
Gió hoang say khúc tình già
Nghêu ngao như thể biển là của riêng
Trăng hờ dõi chếch bến Nghiêng
Để ai phô hết vô duyên một mình