Yêu quê, yêu nhất cánh đồng...
Đồng chua, sông mặn, cò không lối về
Ngàn năm vẫn mái tranh quê
Mẹ tôi tơi lá, nón mê chống trời
Tháng ba trong nước em ơi
Củ khoai tím cả vỏ ngoài ruột trong
Mẹ làm cánh vạc mom sông
Cha buồn như lão thần nông mất mùa
Đói lòng nên mỗi câu ca
Cũng thơm rau muống với cà dầm tương...
Đất nghèo hạt chữ câu cơm
Áo nâu lộn trái đỡ sờn nắng mưa
Lát bầu héo ủ thành dưa
Mít non làm nhút, khế chua làm quà
Bát chè xanh nóng xuýt xoa
Đêm trăng thanh tỏ nhà nhà ới nhau...
Chẳng là "phên, dậu" gì đâu
Mà xa cuối đất, mà sâu cùng trời
Chiến chinh khói lửa tơi bời
Một gang đất lệch mấy thời binh đao
Phế - hưng, cũng chốn quân vào
Thớt voi, vó ngựa, chiến bào chen nhau
Đèo Ngang đá xám còn nhàu
So chi hoa lúa đọt màu non tơ
Thuyền chật biển, súng ken bờ
Ngàn năm Nước dựng, mấy giờ Dân yên?
Chắp tay con vái tổ tiên
Ngực trần dám chịu hòn tên hai bề
Cũng vì yêu đất thương quê
Nghĩa nhân ban phát, gom về bão giông
Ăn đầu gió, ngó cuối sông
Giọng trầm, âm đục mà lòng thanh cao
Dẫu dũng tướng, dẫu thi hào
Hồn cha tình mẹ lặn vào máu tim.
BQT