; Tặng cô Hà Thanh
Ngày mai người lại về chốn ấy
Để gió La Giang xõa tóc mềm
Con sóng cuối đông chừng đỡ giá
Khi đến soi vào đôi mắt đen
Tình xưa vẫn đẹp nguyên trong mộng
Như cánh đò ngang sóng vật vờ
Mẹ quê xanh hết dâu triền bãi
Con là tằm điếc chẳng buông tơ
Làm khách vãng lai chiều rủ áo
Một miếng trầu cay nghẽn lối về
Biết bến đò quê đang ngóng đợi
Mà mình chẳng dứt nổi nhiêu khê
Đâu sóng tràng giang buồn gờn gợn
Trùng trùng Thiên Nhẫn, biếc Tam Soa
Phù vân? Không lẽ phù vân hết
Sao chẳng nơi đâu sánh quê nhà?
Núm rốn mẹ vùi bên rễ mít
Tan vào mạch đất níu hồn con
Mẹ giờ nắm cỏ vuông đất hẹp
Sương khói chờ mong đến mỏi mòn
Người về cho gửi lòng theo với
Bãi mía, bờ dâu, hến Thượng nờ
Vẫn biết xe tàu không ngăn lối
Nhưng tìm sao được những ngày thơ.
; Quãng Ngãi, 2002